https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

TÓC EM BAY TRONG MỘT NGÀY NẮNG CHÓI

Tóc em bay trong một ngày nắng chói
Môi em hồng cho anh đói tình yêu
Nhìn em tha thướt yêu kiều
Cho anh chết đứng vì yêu với nàng !

Hồn anh thả lang thang bến mộng
Đến bên nàng để sống để yêu
Ta còn yêu biết bao nhiêu
Ta còn mê vẻ yêu kiều tiểu thơ !

Em là thật hay mơ trong mộng
Mà ái tình làm động tim anh
Nhìn em đôi mắt long lanh
Môi em mấp máy làm anh rã rời !

Yêu mái tóc mây trời đen mượt
Làm cho anh mấy lượt ngất ngây
Anh say lồng ngực vun đầy
Thẳng tròn cao vút tình say đắm lòng !

Tình si mơ mộng hương nồng
Để hôn lên đóa môi hồng xinh tươi
Trời ơi em mỉm miệng cười
Tóc buông suối đổ mây trời gió bay !

Dáng em đẹp thon gầy nhành trúc
Cho tình yêu sôi sục trái tim
Hôn em đôi mắt lim dim
Mắt môi tình tứ êm đềm mộng mơ !

Nên anh đó tôn Thần Vệ Nữ
Để hồn anh lãng tử bên em
Ngọt ngào tình ái trên tim
Rồi anh say đắm lim dim mắt tình !

Em tia nắng bình minh rực sáng
Ru hồn anh bãng lãng chiều hôm
Ngàn sao lấp lánh trong hồn
Ru anh ngàn giấc mơ hồng bên em !

(Viết lúc 19 tuổi thơ song thất lục bát)

TÔI TRẢ CHO NGƯỜI TUÔI MỘNG MƠ

Tôi trả cho người tuổi mộng mơ
Tuổi yêu tuổi nhớ tuổi mong chờ
Chờ trăng trăng lặn tàn đêm đó
Trăng của hồn tôi trăng của thơ !

Tôi trả cho người tuổi ấu thơ
Màn đêm buông xuống cạnh người mơ
Để tôi hôn mãi bờ môi đẹp
Giờ còn đâu nữa thuở xa xưa !

Tôi trả cho người tuổi búp măng
Để em tôi đó mãi mơ màng
Tình còn sôi động trên lồng ngực
Trong trái tim tôi mãi có nàng !

Tôi trả cho người một đóa hoa
Loài hoa trinh nữ đẹp kiêu xa
Những hoa hồng đỏ còn trong nắng
Trong ánh chiều hôm bóng xế tà !

Tôi trả cho người chiếc áo xanh
Của mùa xuân thắm mộng mơ lành
Và vườn hoa quý muôn màu sắc
Mái tóc em thơm bởi ái tình !

Tôi trả cho người đôi mắt nhung
Nhìn tôi khe khẻ đóa môi hồng
Thì thầm em nói ôi tình tứ
Em nói yêu anh muốn lấy chồng !

Em nói rằng yêu em muốn yêu
Muốn ôm anh đó để hôn nhiều
Tình em lộng lẫy trên lồng ngực
Hai đóa hoa thơm quá mỹ miều !

Tôi trả cho người thuở mới yêu
Trả đôi môi thắm đẹp yêu kiều
Trả người tình củ ngày xưa ấy
Đâu còn em nữa để tôi yêu !

Tôi trả cho người tuổi măng non
Tuổi thơ tình ái đã không còn
Nay tôi kéo lại thời gian cũ
Em đã cùng tôi luôn mãi hôn !

Trời ơi tôi nhớ rất mê ly
Hôn mãi em yêu hết biết gì
Chỉ biết là yêu là chết cứng
Bên nàng say đắm lúc tôi si !

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

ĐỜI SAO KHÔNG NGÀN NĂM MÀ CUỘC ĐỜI CHỈ CÓ TRĂM NĂM

Đời sao không ngàn năm
Mà cuộc đời chỉ có trăm năm
Khóc thương thân phận người nhân thế
Đau thương nhiều lắm lệ chan dầm !

Buồn vì đời sao không ngàn năm
Buồn vì đời chỉ có trăm năm
Trăm năm ta sống trong đời sống
Khóc cho đời đó có bao lăm ?

Đời đau thương vì sao 
Bởi vì đời thường hay khổ đau
Ta ví đời người như chiếc lá 
Đau thương nhiều quá lệ tuôn trào !

Ôi cuộc đời như lá me bay
Lá me chua lắm cõi trần ai
Chát chua mặn lạt đời là thế
Một kiếp đời đau lệ đắng cay !

Ôi kiếp phong trần ta nổi trôi
Đau thương nhiều quá lạnh ghê người
Tình đời đen bạc và cay đắng
Ta nằm suy nghĩ lệ tuôn rơi...

Một kiếp phong trần một kiếp đau
Trăm năm là một giấc chiêm bao
Đời là một chiến trường tranh đấu
Một kiếp đau thương máu lệ trào !

Ôi kiếp nhân gian một kiếp sầu
Chỉ là cay đắng cõi trần lao (lao khổ)
Tình là gốc khổ ai nào biết
Chỉ là mộng mỵ với chiêm bao !

Một kiếp đời đau khổ biết bao
Trần gian máu đổ lệ tuôn trào
Đời là một cõi sầu vô tận
Trong cõi phong trần cuộc bể dâu !

Đại văn hào người Pháp Albert Camus 
nói rằng"Cuộc đời càng phi lý càng đáng sống"

Đây là một bài thơ phối hợp các thể thơ !

ĐỜI CHỈ LÀ TRĂM NĂM SAO CUỘC ĐỜI KHÔNG PHẢI NGÀN NĂM

July 29, 2014 at 10:01am
Đời chỉ là trăm năm
Sao là đời không phải ngàn năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta buồn đời biết bao năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta sầu ngàn kiếp xa xăm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta buồn ta khóc âm thầm
Đời chỉ là trăm năm
Nên cuộc tình đời hay dở dang
Đời chỉ là trăm năm
Mà ta thì muốn sống ngàn năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta nằm ta khóc liên miên
Ta sầu đời tình hay đảo điên
Nên ta buồn ta khổ thường xuyên
Đời chỉ là trăm năm
Ôi cuộc đời sao quá vô duyên
Nên ta buồn ta khóc như điên
Đời chỉ là trăm năm
Mà ta thì muốn sống triền miên
Để khi buồn ta yêu liên miên
Nhưng mà đời ngắn đến vô duyên
Nên ta buồn đời ơi liên miên.......
Đời chỉ là trăm năm
Ước sao đời sẽ là ngàn năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta ngồi ta khóc âm thầm
Ta khóc thương cho
Một kiếp tơ tầm
Rất là ngắn ngủi
Cho ta lầm lủi 
Trong nỗi đau thương
Xót xa đoạn trường
Trong cuộc đời 
Quá nhiều đau thương
Ôi thế nhân ơi !
Ta đã chán chường 
Cái cõi vô thường 
Chỉ là trăm năm !
Mà sao mà sao đớn đau
Vì cuộc đời không phải ngàn năm ?
Ta ước mong ngàn sau
Cuộc đời sẽ không còn thương đau
Cho loài người sống lâu...ngàn ngàn năm...
Để yêu thương nhau 
Trong kiếp con tằm......!
Ta sẽ là người............... 
Ta sẽ là người...............
Sống lâu........ngàn năm........
Người ơi !



(Đây là tác phẩm bất hủ và vĩ đại nhất của loài người vì nó nói lên những khao khát sống lâu để yêu thương trong trái tim nhân loại và là có thể 

sáng tác bài thơ này thành nhạc để hát cho loài người muôn ngàn thế hệ tiếp theo sau ! Tôi tin rằng nếu ai tu hành tại gia và có một trái tim hoàn toàn trong sạch và thánh thiện (goodness) sẽ được sống trong thời kỳ mà Đức Di Lạc ra đời cho đến mười ngàn tuổi thọ và trong một cảnh quan cực kỳ hạnh phúc vào thời kỳ sắp đến)


Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

QUANG CẢNH MÙA THU

Mùa thu có gió heo may
Có trăng đáy nước gió bay ngập trời
Trong hồ có cập cá bơi
Tình ơi tình lắm tình ơi là tình
Trên trời ngàn cánh chim xinh
Chim như lạnh giá uốn mình bay cao
Gió thu còn thổi rạt rào
Trên dòng sông lạnh hôm nào nên thơ
Mây trời như thể giăng tơ
Đàn yêu ai gẫy cung hờ thở than
Ai không mê mẫn tiếng đàn
Du dương réo rắc tình tan biển sầu
Ru hồn trong cõi thương đau
Của ai ai đó ôm sầu vì yêu
Lá thu vàng úa tịch liêu
Bay trong nắng sớm, mưa chiều thênh thang
Nợ tình còn đó cưu mang
Tình yêu đem đến suối vàng chưa vơi
Đã yêu đã khổ trong đời
Vui buồn hạnh phúc kiếp người xót xa
Đời là một kiếp phong ba
Giông to gió lớn ai mà biết đâu
Nỗi tình còn đó ngàn sau
Mưa tuôn suối lệ cho sầu ngàn năm
Mưa ngâu là đó trăng rằm
Mưa còn mưa mãi mưa năm trên cây
Mùa thu có lá thu bay
Lá còn bay mãi bay hoài ngàn năm
Tiếc rằng đời chỉ trăm năm
Ta buồn ta khóc âm thầm mình ta !
Ta còn yêu lắm thiết tha
Để ta ngồi viết thi ca cho đời !
Lá thu bay ngập cả trời
Cho hồn ta đó sáng ngời muôn trăng
Đêm nay ta viết thơ vàng
Gởi thương gởi nhớ chị Hằng trên mây
Mùa thu còn lá thu bay
Thì ta còn mãi thơ đầy túi thơ...
Hồn ta là một trời mơ
Bay theo với gió cho thơ đẫm tình
Thơ là một cánh hồng xinh
Thơ là tất cả mối tình của ta
Hồn ta giờ trổ muôn hoa
Thơ tiên ta viết bài ca ái tình..!!!

(Đây là tác phẩm mùa thu thơ mộng và rất ưng ý 
với chính mình, CTVL mong đem lại niềm vui tuyệt vời va vĩ đại nhất cho những tâm hồn vĩ đại
biết yêu thơ ca với những tình khúc lãng mạn nhất của mình !)


THÁNG BẢY MƯA NGÂU

Buồn như tháng bảy mưa ngâu
Mưa ơi mưa hởi mưa sầu trên mây
Sương thu còn đọng trên cây
Lá thu vàng úa vì say nắng hồng
Tình thu lạnh nước thu trong
Mưa thu lạnh giá nghe lòng quạnh hiu
Nắng thu còn ngập muôn chiều
Trời thu man mác tiêu điều lòng ta
Chim chiều ngàn cánh xa xa
Bay trong nắng ấm chiều tà hoàng hôn
Gió thu còn mãi gọi hồn
Đêm thu buốt giá mưa tuôn giọt sầu
Mùa thu giờ ở trên cao 
Chợt nghe gió thổi rì rào lá run
Mây thu hiu hắt muôn trùng
Mưa còn mưa mãi mênh mông biển sầu
Đến kỳ tháng bảy mưa ngâu
Gió giông bảo tố xạc xào lá rơi
Vu lan tháng bảy đến rồi
Là ngày báo hiếu ơn người Mẹ Cha
Mẹ ơi ngày ấy đã xa
Cha ơi Cha hởi giờ xa ngàn trùng
Thương Cha thương Mẹ vô cùng
Nhớ thương Cha Mẹ ta buồn mình ta
Ta nằm giọt lệ châu sa
Khóc thương cha mẹ chan hòa như mưa
Những ngày thơ ấu đã qua
Bên Cha với Mẹ đậm đà biết bao..!

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

LỜI RU CỦA GIÓ

Nàng là đấy ru hồn bay theo gió
Nàng là trăng lời tình ái thiên thu
Cõi thiên đường em đấy một trời mơ
Ta vội đến làm thơ tình ca ngợi
Tuổi mộng mơ ôi một thời mong đợi
Ai cũng yêu đâu phải một mình ta
Đêm đã khuya ngồi đợi ánh trăng tà 
Cho ta đó thiết tha lòng yêu dấu
Em như thể một vì sao Bắc Đẩu
Ru hồn ta muôn kiếp ngủ bên em
Để nghìn năm ta nằm ngủ trên tim
Rồi em đã dìu ta về bến mộng
Ôi tình yêu là khung trời gió lộng
Để hai ta tìm đến một chiều say
Cõi địa đàng ta mọc cánh tung bay
Như tất cả muôn loài cùng điểu thú
Yêu là thế cứ để hồn than thở
Than vì yêu tình rộng mở trái tim
Lúc ta yêu ta chẳng nói im lìm
Vì ta thả hồn bay về bến mộng
Yêu là thế tình yêu là biển rộng
Là vườn hoa thơm ngát của tình yêu
Yêu là yêu không cần nói chi nhiều
Ta chỉ nói là yêu trong lặng lẽ 
Sống yêu thương cho hồn mình mát mẻ
Như vườn hoa nở rộ buổi bình minh
Đầy sức sống cho muôn loài bất tận
Ta yêu thương tuổi thiên thần sung mãn
Nàng là trăng ta uống ánh trăng mơ
Để nghìn đời ta cứ mãi làm thơ
Thơ bất tử cho tình yêu bất diệt ! (viết lúc 20 tuổi )



KHÓC CƯỜI VÌ TRÁI BƯỞI AI ƠI (BI HÀI KỊCH TRẦN GIAN)

Sống vì trái bưởi xinh tươi
Sống là để sống yêu người tiên nga
Yêu người cá lặn chim sa
Yêu người nhan sắc mặn mà đáng yêu
Yêu người vẻ đẹp yêu kiều
Yêu người cái vẻ mỹ miều xinh xinh
Đó là hai chữ ái tình
Chữ yêu chữ nhớ cho mình buồn tênh
Sao ta cứ mãi mình ênh
Chẳng ai yêu hết gập ghềnh đời ta
Cũng vì nhan sắc mặn mà 
Của nàng kiều nữ làm ta si tình
Ta buồn ta cứ làm thinh
Nhìn ai yêu bưởi thấy mình lẻ loi
Nên ta buồn viết thơ cười
Khi vui muốn khóc để rồi lại đau
Cũng vì số mạng biết sao
Phải sao chịu vậy trời trao phận mình
Đời này những kẻ quang vinh
Thì là những kẻ ái tình đầy rương
Thiếu gì người nhớ người thương
Người thì ôm ấp người vương vấn tình !
Thôi thì phận bạc của mình
Làm chàng thi sĩ nên mình cô đơn !
Đêm đêm mình thả thơ buồn
Cho thơ bay mãi như luồng gió bay
Ai ơi trên thế gian nầy
Đô la tỷ phú thì say bưởi tình
Còn ai nghèo khổ lặng thinh
Đêm đêm nằm khóc phận mình cô đơn
Chẳng ai yêu nữa sạch trơn
Online lên mạng cho buồn tiêu tan
Tuổi thơ giờ đã điêu tàn
Như trăng đã lặng tình tan lá sầu
Là buồn lá mãi bay cao
Nghe nao nao lắm lao xao rã rời
Tình xưa giờ đã ly bôi
Còn ai ai đó yêu người đắm say
Người xưa có cánh người bay
Còn ta ngồi viết thơ dài trăm năm !
Thôi ta ngồi rút ruột tằm
Để mà trả nợ kiếp tằm ăn dâu !

(Bi hài kịch khóc cười trần gian cho thế nhân 
suy tư nhân khi rảnh rỗi nhé)


SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG TRÁI BƯỞI TÌNH

SỐNG LÂU ĐỂ YÊU TRÁI BƯỞI TÌNH (BÀI THƠ CHỌC CƯỜI VĨ ĐẠI NHẤT TRÊN THẾ GIỚI CHO MỌI NGƯỜI SỐNG LÂU NHA)

July 27, 2014 at 8:51am
  • Ăn gì cho anh ăn với coi
    Nếu không cho nhé chẳng thèm chơi
    Em ăn dữ quá nên là mập
    Ở giá nghe em chẳng có người !

    Chẳng ai thèm cưới em đâu nghen
    Vì mập cho nên phải nhịn thèm
    Chẳng dám yêu em vì họ sợ
    Đêm về đè họ bép bèm bem

    Em hãy là ăn ít ít thôi
    Lưng ong thắt đáy mới mê người
    Chỉ lo vòng một cao lên nhé
    Thì người mê mẫn thế mà thôi !

     Vòng ba đích bự mấy anh dê
    Từ trẻ đến già ai cũng mê
    Mê tít thò lò em có biết
    Tám mươi tuổi lẻ cũng còn dê

     Đàn ông là thế ông là thê
    Đến sắp đi đời cũng cũng mê
    Ông nào ông nấy đều như thế
    Lúc mà gần chết cũng đê mê !

    Tôi sợ đàn ông sợ quá tay
    Già rồi gần chết cũng mê say
    Mê người trái bưởi to như núi
    Mê kẻ đít to để miệt mài !

    Tôi luôn cầu chúc cho mọi người
    Sông lâu sống thọ để yêu đời
    Cũng vì trái bưởi mà ham sống
    Sống để yêu thương trái bưởi người ! 

  • (viết bên nhà Kim Thai khi thấy cô nàng háo ăn quá tay)


MƯA CÒN MƯA MÃI TRONG LÒNG TÔI

TA SẼ ĐỂ HỒN BAY THEO VỚI GIÓ

Ta sẽ để hồn bay theo với gió
Hồn lại về từ đó với muôn trăng
Để thơ bay vơ vẫn chốn cung Hằng
Ta là mưa là mây trời vạn dặm
Thôi là hết giấc mơ xưa đằm thắm
Theo muôn trăng về đến cõi Bồng Lai
Cõi địa đàng ta đau khổ vì ai
Nay đã chán vì hồn bay thất lạc
Chốn trần gian đau thương vì xơ xác
Nên ta tìm về bến mộng cõi thần tiên
Bởi ngàn năm ta đau khổ triền miên
Trong cõi khổ ta mơ miền Phật cảnh
Cõi Phật đường trần gian không thể sánh
Muôn ngàn đời sống mãi với thời gian
Sống không chết muôn ngàn sau hạnh phúc !
Ai về đó kim thân cùng vóc ngọc
Như Phật xưa thành đạo cõi Tây Phương
Đêm ta mơ ngày mộng cõi Phật Đường
Để hết kiếp ta sẽ về trên ấy...!
Ta mãi để hồn thơ và mãi mãi
Là muôn trăng hạnh phúc mãi người ơi
Ngàn đời sau muôn kiếp mãi rong chơi
Ôi đẹp nhất là cõi Trời Cực Lạc !

MƯA ƠI MƯA ƠI

Mưa ơi mưa ơi
Mưa còn mưa mãi mưa trong lòng tôi
Mưa ơi mưa ơi
Mưa còn mưa mãi ở trong cuộc đời
Mưa cho lạnh giá
Cho người tìm tôi !
Mưa ơi mưa ơi
Mưa còn mưa mãi
Ở trên bầu trời
Mưa còn mưa mãi
Cho người giá băng
Mưa còn mưa mãi
Mưa chiều bay hoang
Mưa còn mưa mãi
Cho đời lang thang
Mưa còn mưa mãi
Cho ta mơ mơ
Về cõi xa mờ
Cho ta nhung nhớ
Bóng người ta mơ
Ta ôm suối thơ
Rãi tung đi..
Ngập cả bến bờ
Ta nhớ ta thương
Những ngày ấu thơ
Nay đã còn đâu
Tình xưa hững hờ
Ta buồn bơ vơ
Mưa ơi mưa ơi !
Ta ngồi ta mơ
Tuổi thơ vàng son 
Giờ đã không còn....

NHỚ TRANG LÊ

NHỚ TRANG LÊ



Đêm nay ngồi nhớ Trang Lê
Thương em ở giá mưa về em rung
Cô đơn buồn lắm trong mùng
Mưa trên mí mắt mưa buồn lệ rơi
Đau thương nhiều lắm trong đời
Hợp ta tan hợp kiếp người đau thương
Đời là một cõi vô thường
Tình là một cõi đoạn trường ly tan
Như chim chiều đến về ngàn
Đàn yêu ta gẩy cung đàn ta mơ
Tay ta nâng khúc ly tơ
Tình kia ai đã hững hờ cùng ta 
Dù ai nhan sắc mặn mà
Tình ly tan cũng phôi pha sắc hồng
Thương em phận bạc long đong
Tình chia đôi ngã hai dòng lệ rơi
Chuyện đời là thế em ơi
Tình là tiếng khóc tiếng cười trần gian 
Tang thương trong cõi địa đàng
Trăm năm một kiếp phủ phàng tình ta
Người về áo rủ sương sa
Để ai ở lại xót xa chữ tình ! 

(Cho Trang Lê đừng có khóc nghe em gái tai em chọc anh bây giờ anh chọc lại em huề nhé ! Vậy
thì huề, không ai nợ ai hé em !  Anh cũng cám ơn em nhờ em mà anh có tác phẩm bất hủ nầy và xinh chân thành tặng cho những ai dang dở vì tình yêu !)



THƯƠNG EM GÁI HOA LÊ !



Thương em phận bạc Hoa Lê
Sớm hôm buồn bã đi về mình ênh
Sông trăng gió thổi bồng bềnh
Mưa còn mưa mãi lênh đênh cõi sầu
Đường tình hai ngã thương đau
Anh thương em phải qua cầu đắng cay
Mưa khuya lạnh lắm lòng này
Bởi tình như lá thu phai cuối mùa
Rồi mưa vẫn mãi là mưa
Mưa ơi mưa hởi bao giờ mới thôi
Mưa cho tràn ngập bến đời
Mưa cho lạnh lẽo kiếp đời tang thương
Cho em khóc suốt đêm trường
Mưa còn đổ xuống phố phường quạnh hiu
Mưa còn rơi biết bao chiều
Cho em ngồi nhớ tình yêu thuở nào
Tình yêu giờ đã xanh xao
Đớn đau nhiều quá tình nào dở dang
Đêm nay ta ngắm trăng ngàn
Ngắm trăng ta khóc sầu tan giữa đời
Sanh ra trong kiếp con người
Để yêu để khổ để rồi ly tan
Khóc cười trong cõi trần gian
Chỉ là ảo tưởng địa đàng muôn hoa !
Tình yêu nào cũng phôi pha
Rồi chim tình cũng bay xa cuối trời
Tình là bài hát ly bôi
Cho ai ngồi khóc suốt đời vì yêu !
Để ông Trời khóc mỗi chiều
Khóc thương cho kiếp hẩm hiu con người
Chiều nay ngồi ngắm mây trôi
Thương Hoa Lê lắm anh ngồi suy tư !



PHẬN EM VÁN ĐÃ ĐÓNG THUYỀN (RÁNG TU VỀ VỚI PHẬT NGÀI)



Viết theo lời đề nghị của Phượng Hà

Phận em đã có chồng con
Mà tâm tư vẫn hãy còn yêu thơ
Mê thơ ngồi đó em mơ
Mơ chàng thi sĩ viết thơ ái tình
Em giờ đã có gia đình
Yên vui hạnh phúc của mình ấm êm
Sống trong mái ấm êm đềm
Vợ chồng hạnh phúc đêm đêm nói cười
Chúc em hạnh phúc một đời
Một chồng một vợ một trời yêu thương
Đời vui trong cõi vô thường
Chỉ là một yêu thương của đời
Trăm năm là hết người ơi
Luân hồi sanh tử kiếp người trần gian
Vui quên cảnh khổ lầm than
Thế nhân một kiếp địa đàng trần ai
Kiếp sau về cõi Bồng Lai (cõi Phật)
A Di Đà Phật niệm hoài nghe em
Phật Ngài sẽ ngự trong tim
Để khi hết kiếp Phật tìm rước lên
Cõi trời Thiên Trước ở trên (là cõi Tây Phương)
Trăm năm em nhé về miền Tây Phương
Đó là cái cõi Phật Đường
Luân hồi sanh tử không còn khổ đau
Ai ai thì cũng được vào
Mình vàng vóc ngọc thanh tao tuyệt vời !
Rồi ta sẽ sống đời đời
Trường sanh bất tử như lời Phật xưa (là Thế Tôn)
Sống vui đời đẹp như mơ
Tây Phương Cực Lạc đón chờ trần gian !
Chúc cho tất cả địa đàng
Ai ai nấy nấy Tây Phang sau này ! 

Sài Gòn 25/7/2014



TÔI ĐÃ YÊU RỒI AI ĐÓ ƠI



Tôi đã yêu rồi ai đó ơi
Tóc mây xanh biếc gió mây trời
Em là biển cả trời xanh thẳm
Trong nắng bình minh rất rạng ngời !

Trời ơi say đăm lúc bên ai
Em cướp hồn tôi trong đắm say
Thôi chết rồi em tôi đã chết
Trên ngôi thần tượng lúc yêu ai !

Nàng là thần tượng của lòng tôi
Của ánh chiêu dương sáng rực trời
Của đóa hoa hồng đang nở nhụy
Em làm say đắm cả hồn tôi !

Tôi đã yêu ai đến thẫn thờ
Bên người yêu dấu đẹp như mơ
Tình như trăng nước vườn ân ái
Tôi ngẩn ngơ yêu với đợi chờ !

Em là hương sắc một loài hoa
Hoa của tình yêu quá ngọc ngà
Hoa của trời mây và gió thoảng
Của tình yêu ấy đẹp kiêu xa !

Ta đã yêu rồi xuân nữ ơi
Mắt yêu thăm thẳm tóc mây trời
Vườn xuân tình ái hoa đang nở
Xuân của lòng em xuân của tôi !

Xuân của ngàn hoa muôn sắc hương
Mùa xuân hoa nở tuổi thiên đường
Và mây tình ái vương trên tóc
Để má em hồng tôi vấn vương !

Rồi hoa xuân nở một ngày vui
Hoa của tình yêu hoa của tôi
Sắc hương lộng lẫy chiều xuân mộng
Trong cả hồn tôi quá tuyệt vời..! (LÚC 18 TUỔI)


TÔI ĐÃ YÊU RỒI TIÊN NỮ ƠI



Ta đã yêu rồi tiên nữ ơi
Yêu mùa xuân mộng của lòng tôi
Yêu mắt em xanh chiều gió lộng
Của nắng cùng mưa quá tuyệt vời !

Tôi đã yêu rồi ai đó ơi
Tóc xanh gờn gợn gió mây trời
Em là nguồn sống vô tên tuổi
Trong giấc mơ yêu của cuộc đời !

Tôi đã yêu rồi nên ngẫn ngơ
Đến bên người ngọc đẹp như mơ
Trời ơi tôi chết vì ai đó
Trong bóng chiều hôm gió lặng lờ !

Tình yêu là thế để lòng say
Trăm áng thơ tình ôi ngất ngây
Tôi đắm say rồi quên tất cả
Chỉ vì say đắm lúc yêu ai !

Tình là giấc mộng cõi trần gian
Cõi của yêu thương cõi ngập tràn
Mà nụ hôn đầu tôi mãi nhớ
Ngàn năm còn mãi với thời gian !



NGƯỜI YÊU TÔI ẤY ĐẸP NHƯ MƠ



Người yêu tôi ấy đẹp như mơ
Lặng đứng nhìn tôi vẻ ngẩn ngơ
Mắt ngọc rưng rưng tròng lệ trắng
Đôi mày lá liểu dáng nên thơ !

Tóc tiên lỏa xỏa bờ vai nhỏ
Sườn mủi êm như bong thủy triều
Thấp thoáng bên cầu in đáy nước
Em là thần tượng quá cao siêu !

Pha lê thủy ngọc lệ tuôn mành 
Dòng lệ giai nhân nát sử xanh
Đảo lộn thời gian và thế kỷ
Miệng cười tan nát cả lòng anh !

Trầm lặng hồn ta đến ngẩn ngơ
Lòng say đắm đuối tự bao giờ 
Em là thần tượng muôn ngàn kiếp
Là gió trăng cùng bao ước mơ !  ( Lúc 16 tuổi  viết cho Denis )


CHÚT TÌNH TA GỞI GIÓ SƯƠNG

Chút tình ta gởi gió sương
Gởi mây cho nắng Thiên Đường trên cao
Gởi thơ cho gió rì rào
Gởi người trong mộng dạt dào yêu thương
Gởi mưa về cõi ngàn phương
Mưa ơi lạnh quá đêm trường hắc hiu
Gió mưa về biết bao chiều
Làm rung lá đổ cho nhiều tiếc thương
Chút tình gởi gió cho sương
Gởi thương cho nhớ đêm trường quạnh hiu
Đêm nay lòng thấy đìu hiu
Gió ơi lạnh quá cho nhiều nhớ nhung !
Cho ta ngồi nắn tơ lòng
Khúc yêu thương đó bềnh bồng trong mơ
Nhớ ai ta kéo dây tơ
Đàn thơ ta gãy phím thơ ta sầu
Tình thơ ngà ngọc thanh tao
Nghe mùa thu đến cho sầu tiêu tan...

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

SÀI GÒN MƯA BAY

Mưa bay mưa bay
Mưa về thành phố hôm nay
Mưa bay mưa bay
Mưa về thành phố đêm nay
Mưa bay mưa bay
Mưa trong trái tim ta yêu thương lạc loài
Mưa đêm mưa đêm
Cho giấc mơ yêu nằm ngủ êm đềm
Mưa ơi mưa ơi
Hạt mưa tung bay
Như ngàn cánh chim trời
Hạt mưa rơi rơi
Mưa ơi bay đi
Khắp nẻo đường đời
Cho trái tim loài người
Mãi còn tha thiết tình tôi...
Hạt mưa long lanh
Trên lá xanh xanh 
Như sương mong manh
Chờ lá xa cành
Với bao ước mơ mộng lành
Trong trái tim tình yêu
Còn thiết tha nhiều
Trong cuộc đời đáng yêu
Đáng yêu và đáng yêu... 
Ơi hởi ! Là trái tim tình yêu...
Là trái tim tình yêu..............
Còn đắm say nhiều
Biết là bao nhiêu...
Biết là bao nhiêu...

TÌNH LY TAN

Tình yêu như thể dây tơ
Bứt đi sẽ đứt động hờ sẽ tan ( Xuân Diệu )
Tình yêu là giấc mộng vàng
Tình yêu là cõi Thiên Đàng trần ai
Tình yêu nào cũng đắm say
Rồi tình yêu cũng có ngày biệt ly
Tình yêu nào cũng đắm si
Đau thương gậm nhấm chia ly não nề
Tình yêu nào cũng tái tê
Rồi tình yêu cũng dầm dề lệ rơi...
Tình yêu nào cũng pha phôi
Lâu rồi cũng chán tình thôi nồng nàn
Tình nào hạnh phúc ngập tràn
Trăm năm rồi cũng ly tan cuối đời
Tình yêu buổi sáng tươi cười
Buổi chiều lại khóc người ơi phũ phàng
Tình nào hạnh phúc trần gian
Sau cùng rồi cũng lệ tràn như mưa
Tình yêu là một đường tơ
Dây tơ dễ đứt trời mơ dễ tàn
Tình yêu như một cung đàn
Tình tiết điệu nhịp nhàng mê ly
Tình yêu trong cõi hồn si
Si mê cho lắm cũng thì chia tay
Tình là đắng cắn là cay
Tình thường nhăn mặt nhăn mày vì đau
Tình yêu là một trái sầu
Yêu nhau cho lắm cắn đau lệ nhòa
Tình yêu trong cõi người ta
Một thời rồi cũng phôi pha héo tàn
Tình thường dễ vỡ dễ tan
Tình yêu trong cõi địa đàng tang thương
Tình là bài hát vô thường
Tình yêu là khúc đoạn trường ai ơi !
Anh đường anh tôi đường tôi
Đường chia đôi ngã cho đời biệt ly
Tình xa còn biết nói gì
Còn gì để nói sầu bi lạnh lùng
Khổ đau còn đó ngàn trùng
Như mây với nước mênh mông một trời
Tình ly không nói nên lời
Tình người ở lại khóc đời trăm năm
Tình là lệ đẫm mưa dầm
Tình tuôn tuôn lệ âm thầm xót xa
Trăm năm trong kiếp người ta
Tu là cội phúc tình là dây oan..! (Nguyễn Du)

Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

TÌNH LÀ MÁU LỆ CÕI TRẦN GIAN

TÌNH LÀ MÁU LỆ CÕI TRẦN GIAN (tác phẩm nghiệt ngã của tình yêu)

July 25, 2014 at 5:59pm

NHỮNG TÌNH KHÚC NGHIỆT NGÃ NHẤT CỦA MỌI THỜI ĐẠI

TÌNH YÊU DỄ VỞ NHƯ PHA LÊ

Tình yêu như thể dây thừng
Mà dây hay đứt nữa chừng đường tơ
Tình thường hay mộng hay mơ
Tình vui rồi lại hững hờ nên đau
Trường ca tình khúc ưu sầu
Ban đầu hạnh phúc rồi sau héo tàn
Tình thường dễ vỡ dễ tan
Tình vui rồi cũng lệ tràn ai ơi !
Mưa rơi tình đắng trong đời
Mà người gieo thảm cho người nát tan
Tình thường hay đẫm lệ tràn
Lệ như chảy trần gian cõi này
Tình yêu là đắm là say
Yêu nhau một thuở đắng cay phủ phàng
Người đi bỏ lại điêu tàn
Để cho kẻ khóc người than bởi sầu
Tình thường hạnh phúc đớn đau
Tình tang thương quá đau đầu thế nhân
Tình yêu như thể phím đàn
Dây tơ đã đứt mưa tàn lá rơi !
Tình nào cũng thế người ơi
Tình là nước mắt kiếp người trần gian
Tình nào vui lắm cũng tan
Tình nào trăm lệ cũng tàn như mưa !
Rồi tình yêu ấy thành thơ
Thơ giăng muôn nẻo tình khờ gió bay
Tình yêu trên thế gian này
Tình thường thay đổi phôi phai đó mà
Tình yêu trong kiếp người ta
Hợp tan tan hợp phôi pha sắc hồng
Tình là trái đắng trong lòng
Dây tơ đã đứt, tơ chùn phím loan
Chưa vui lại đã phai tàn
Đau thương nhiều lắm trần gian kiếp người
Tình nay về cõi xa vời
Bỏ ta ở lại trong đời mình ta
Trải bao thỏ lặn ác tà (Nguyễn Du)
Mà người như thể bóng ma không về 
Tình là khúc hát đê mê
Rồi tình yêu cũng tràn trề lệ rơi
Đó là định hệ của Trời
Lệ còn rơi mãi kiếp người trần gian
Tang thương đời lắm phủ phàng
Lệ như mưa chảy trần gian kiếp người
Trời sanh Trời dưỡng con Trời
Trời cho đau khổ kiếp người biết sao !
A Di Đà Phật lào lào
Tây Phương Cực Lạc thuở nào ta lên
Cho ta bỏ lại ưu phiền
Biết bao đau khổ triền miên cõi trần !

Sài Gòn 25/7/2014

PHẬN EM VÁN ĐÃ ĐÓNG THUYỀN

Viết theo lời đề nghi của Phượng Hà

Phận em đã có chồng con
Mà tâm tư vẫn hãy còn yêu thơ
Mê thơ ngồi đó em mơ
Mơ chàng thi sĩ viết thơ ái tình
Em giờ đã có gia đình
Yên vui hạnh phúc của mình ấm êm
Sống trong mái ấm êm đềm
Vợ chồng hạnh phúc đêm đêm nói cười
Chúc em hạnh phúc một đời
Một chồng một vợ một trời yêu thương
Đời vui trong cõi vô thường
Chỉ là một yêu thương của đời
Trăm năm là hết người ơi
Luân hồi sanh tử kiếp người trần gian
Vui quên cảnh khổ lầm than
Thế nhân một kiếp địa đàng trần ai
Kiếp sau về cõi Bồng Lai (cõi Phật)
A Di Đà Phật niệm hoài nghe em
Phật Ngài sẽ ngự trong tim
Để khi hết kiếp Phật tìm rước lên
Cõi trời Thiên Trước ở trên (là cõi Tây Phương)
Trăm năm em nhé về miền Tây Phương
Đó là cái cõi Phật Đường
Luân hồi sanh tử không còn khổ đau
Ai ai thì cũng được vào
Mình vàng vóc ngọc thanh tao tuyệt vời !
Rồi ta sẽ sống đời đời
Trường sanh bất tử như lời Phật xưa (là Thế Tôn)
Sống vui đời đẹp như mơ
Tây Phương Cực Lạc đón chờ trần gian !
Chúc cho tất cả địa đàng
Ai ai nấy nấy Tây Phang sau này ! 

Sài Gòn 25/7/2014